Trận Sedan (1940)
From Wikipedia, the free encyclopedia
Đối với trận đầu tiên diễn ra ở đây, xem Trận Sedan (1870).
Trận Sedan | |||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|
Một phần của Trận chiến nước Pháp trên Mặt trận phía Tây | |||||||
Sư đoàn Thiết giáp số 1 Ðức vượt sông Meuse gần Sedan. | |||||||
| |||||||
Tham chiến | |||||||
Đức |
Pháp Không quân Hoàng gia Anh | ||||||
Chỉ huy và lãnh đạo | |||||||
Heinz Guderian W. von Richthofen Bruno Loerzer Heinrich Krampf Karl Weisenberger Friedrich Kirchner Rudolf Veiel Ferdinand Schaal |
Joseph Georges Charles Huntziger André Corap Henri Giraud | ||||||
Lực lượng | |||||||
Cụm Tập đoàn quân A: |
134,370 quân[5][ct 1], 1,222 xe tăng[5], 1,470 máy bay[3] | ||||||
Thương vong và tổn thất | |||||||
Thương vong không rõ |
120 chết, 400 bị thương (12–14 tháng 5)[7] 647 chết hoặc bị thương (15–17 tháng 5)[8] | ||||||
Trận Sedan, còn gọi là Trận Sedan lần thứ hai,[9] là trận đánh mở màn Trận chiến nước Pháp trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, diễn ra từ ngày 10 đến ngày 17 tháng 5 năm 1940 trên chính diện phòng tuyến sông Meuse lân cận Sedan. Trận đánh này là một phần trong kế hoạch Vàng của Quân đội Đức Quốc xã nhằm thọc sâu bao vây tiêu diệt chủ lực Pháp và Đồng Minh đang tiến vào Bỉ theo kế hoạch Dyle - Breda.[10]
Mở đầu trận đánh, nhờ yếu tố bất ngờ chiến lược, nên bộ binh cơ giới hóa thuộc lực lượng thiết giáp của Cụm Tập đoàn quân A Đức Quốc xã đã vượt sông Meuse lập đầu cầu thành công dưới sự hỗ trợ của Không quân Đức, để các sư đoàn thiết giáp qua sông phát huy chiến quả.[11] Về phía Pháp, lực lượng giữ tuyến vừa yếu về thực lực vừa yếu về tinh thần đã nhanh chóng tan vỡ, còn lực lượng dự bị chiến lược không kịp triển khai phản công có phối hợp được nên cũng bị tiêu diệt hoặc thiệt hại nặng.[12]
Chiến thắng ở Sedan mang tính quyết định trong việc tạo tiền đề cho cuộc tấn công thọc sâu về eo biển của lực lượng thiết giáp Đức Quốc xã,[13] dẫn tới việc Cụm Tập đoàn quân số 1 Pháp, Lực lượng Viễn chinh Anh (B.E.F.) và Quân đội Bỉ bị bao vây ở khu vực bãi biển Flanders và nước Pháp thất thủ trong vòng 6 tuần sau đó.[14]