Trận Agincourt
trận đánh trong Chiến tranh Trăm Năm / From Wikipedia, the free encyclopedia
Trận Agincourt (/ˈæʒɪnkɔːr(t),
Trận Agincourt | |||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|
Một phần của Chiến tranh Trăm Năm | |||||||
Trận Agincourt, tiểu họa thế kỷ 15 của Enguerrand de Monstrelet | |||||||
| |||||||
Tham chiến | |||||||
Anh | Pháp | ||||||
Chỉ huy và lãnh đạo | |||||||
Lực lượng | |||||||
6.000[1]–8,100 quân[2] (về các ước tính hiện tại; xem mục Quân số trận Agincourt) • Khoảng 5⁄6 lính bắn cung • 1⁄6 kỵ binh mặc giáp nặng xuống ngựa chiến đấu |
14.000–15.000 quân[3] hoặc cao nhất là 25,000 nếu tính cả những đầy tớ có vũ trang[4] • 10.000 kỵ binh[5] • 4,000–5,000 lính nỏ và lính bắn cung[6] • Cao nhất là 10.000 đầy tờ cưỡi ngựa và có vũ trang hiện diện[7] | ||||||
Thương vong và tổn thất | |||||||
Cao nhất là 600 chết (112 được xác định là chết)[8][9] |
• 6.000 chết (đa số là quý tộc Pháp)[10][11] • 700–2.200 bị bắt [12] | ||||||
Sau vài thập kỷ tạm lắng xuống, Anh khởi động lại chiến tranh Trăm Năm năm 1415 sau khi các cuộc đàm phán với Pháp đổ vỡ. Quân Anh sang đánh Pháp; nhưng sự chống cự của người Pháp cùng với sự lan tràn của bệnh kiết lỵ đã khiến người Anh chịu nhiều tổn thất. Họ đành tháo lui về Calais (miền đất của Pháp đã bị Anh chiếm từ năm 1346); nhưng đường rút của họ bị một đạo quân lớn của Pháp khoá chặt. Ước tính quân Anh có khoảng 6.000-8.100 người trong khi quân Pháp đông tới 14.000-15.000. Nhưng quân Anh vẫn dàn trận chiến đấu. Do hiệu quả ghê gớm của cung dài Anh, sức chiến đấu của bộ binh Anh[13] cùng địa hình lầy lội chật chội khiến khiến quân Pháp không thể phát huy ưu thế về quân số, trận đánh kết thúc với thắng lợi chiến thuật áp đảo cho người Anh.
Vua Anh Henry V lãnh đạo quân đội vào trận. Vua Pháp Charles VI bị loạn thần kinh nên không trực tiếp chỉ huy. Thay vào đó, quyền chỉ huy quân đội Pháp thuộc về Nguyên soái Charles d'Albret và một vài quý tộc lớn thuộc phái Armagnac của Pháp. Trận này cũng nổi bật về việc cung dài Anh được sử dụng với số lượng rất lớn, cung thủ Anh và Wales chiếm gần 80% quân đội của Henry.
Mặc dù không đưa tới một thay đổi lãnh thổ nào ngay sau đó, trận Agincourt là một thắng lợi tinh thần quan trọng của Henry V, củng cố sự ủng hộ của người Anh đối với ông cũng như với cuộc chiến ở Pháp. Nó cũng cải thiện vị thế ngoại giao của Anh đối với nước Pháp và châu Âu.[14] Ngày nay, Agincourt vẫn được là một trong những thắng lợi quân sự trứ danh nhất của Anh và cũng là một trong ba chiến thắng quan trọng nhất của Anh trong chiến tranh Trăm Năm, cùng với trận Crécy (1346) và trận Poitiers (1356). Đây chính là tâm điểm cho vở kịch Henry V của William Shakespeare, sáng tác năm 1599.