Nguyễn Đình Chiểu
nhà giáo, y sĩ và thi sĩ người Việt Nam / From Wikipedia, the free encyclopedia
Nguyễn Đình Chiểu (chữ Hán: 阮廷炤; 1822 - 1888), tục gọi là cụ đồ Chiểu (khi dạy học), tự Mạnh Trạch, hiệu Trọng Phủ, Hối Trai (sau khi bị mù), là một nhà thơ lớn của Nam Kỳ trong nửa cuối thế kỷ 19. Vào ngày 24/11/2021, ông được UNESCO công nhận là Danh Nhân Văn Hoá Thế Giới. Năm 1990, khu lăng mộ của ông đã được nhà nước công nhận là Khu di tích lịch sử văn hoá cấp Quốc gia. Đến năm 2017, khu di tích này tiếp tục được Bộ VH-TT&DL cấp bằng công nhận Khu di tích văn hoá, lịch sử cấp Quốc gia đặc biệt.[2]
Thông tin Nhanh Sinh, Mất ...
Nguyễn Đình Chiểu | |
---|---|
Sinh | (1822-07-01)1 tháng 7, 1822 Làng Tân Thới, Gia Định Thành, Việt Nam[1] |
Mất | 3 tháng 7, 1888(1888-07-03) (66 tuổi) Ba Tri, Bến Tre, Nam Kỳ, Liên bang Đông Dương |
Nghề nghiệp | Nhà thơ, nhà văn hóa |
Thể loại | Thơ, văn tế |
Chủ đề | Yêu nước |
Tác phẩm nổi bật | Lục Vân Tiên Dương Từ-Hà Mậu Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc Ngư tiều y thuật vấn đáp |
Phối ngẫu | Lê Thị Điền (1835-1886) |
Con cái | 6 (3 trai 3 gái): - Sương Nguyệt Anh (gái, thứ 4) - Nguyễn Đình Chiêm (trai, thứ 5) |
Thân nhân | Nguyễn Đình Huy (cha) Trương Thị Thiệt (mẹ, mất 1848) |
Đóng