Lã Bố
Chư hầu và võ tướng cuối thời Đông Hán. / From Wikipedia, the free encyclopedia
Lã Bố (chữ Hán: 呂布; bính âm: Lǚ Bù) (160 -199, hay còn được gọi là Lữ Bố hoặc Phụng Tiên (tên tự), là một viên mãnh tướng nổi tiếng và lãnh chúa quân phiệt vào cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Lữ Bố Lữ Phụng Tiên | |
---|---|
Tranh vẽ chân dung Lữ Bố. | |
Tên thật | Lữ Bố (呂布) |
Tự | Phụng Tiên (奉先) |
Thông tin chung | |
Thế lực | Đinh Nguyên => Đổng Trác => Hán Hiến Đế => Viên Thuật => Trương Dương => Viên Thiệu => Lực lượng độc lập |
Nghề nghiệp | Lãnh chúa Tướng lĩnh quân sự |
Chức vụ | Phấn Vũ tướng quân Tả tướng quân Bình Đông tướng quân Từ châu mục |
Sinh | 160 Huyện Cửu Nguyên, Ngũ Nguyên, Tinh Châu |
Mất | 7 tháng 2 199
(39 Tuổi) |
Tước hiệu | Ôn hầu (溫侯) |
Thân phụ | Đổng Trác (cha nuôi) |
Do có công diệt trừ gian thần Đổng Trác, ông được Hán Hiến Đế phong tước hiệu Ôn hầu, nên được gọi là Lữ Ôn hầu (呂溫侯), ban giả tiết, nghi trượng ngang hàng bậc Tam công. Sau này, Lã Bố đã tham gia cuộc chiến quân phiệt, tranh chấp với các thế lực chư hầu lân cận như Lý Thôi-Quách Dĩ, Tào Tháo, Lưu Bị, Viên Thuật, nhưng cuối cùng bị thất bại.
Lữ Bố nổi tiếng võ nghệ dũng mãnh, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, được xưng tụng là Phi tướng (飛將). Ông có một con ngựa chiến rất ưu việt, thường được gọi là Xích Thố nên người thời đó có câu "Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố" (Người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố).[1] Tuy nhiên, tài mưu lược của ông không được như nhiều đối thủ chính trị khác, lại hay phản phúc vô thường khi hai lần trở mặt giết chủ, cuối cùng bại trận và bị Tào Tháo ra lệnh xử tử.
Ông được xem là bản sao chân thật nhất của Nam Cung Trường Vạn, cũng là một vị dũng tướng nổi danh thời Xuân Thu. Đều cùng là những nhân vật có sức mạnh vô địch nhưng lại có những kết cuộc bi thảm.