Hằng số Planck
From Wikipedia, the free encyclopedia
Hằng số Planck là một hằng số vật lý cơ bản, ký hiệu bằng , có tầm quan trọng to lớn trong cơ học lượng tử. Năng lượng của một photon bằng tần số của nó nhân với hằng số Planck. Do tương đương khối lượng–năng lượng, hằng số Planck cũng liên hệ giữa khối lượng và tần số.
Hằng số Planck | |
---|---|
Ký hiệu thường gặp | h, hoặc ħ cho hằng số Planck rút gọn |
Thứ nguyên |
Hằng số | Đơn vị SI | Đơn vị eV |
---|---|---|
h | 6,62607015×10−34 J⋅Hz−1[1] | 4,135667696...×10−15 eV⋅Hz−1[2] |
ħ | 1,054571817...×10−34 J⋅s[3] | 6,582119569...×10−16 eV⋅s[4] |
hc | 1,98644586...×10−25 J⋅m | 1,23984198... eV⋅μm |
ħc | 3,16152677...×10−26 J⋅m | 0,1973269804... eV⋅μm |
Trong đo lường học, hằng số Planck, cùng những hằng số khác, được dùng để định nghĩa kilogram, một đơn vị SI.[5] Các đơn vị SI được định nghĩa sao cho khi biểu diễn hằng số Planck trong các đơn vị SI, nó có giá trị đúng bằng h = 6,62607015×10−34 J⋅Hz−1[1][6]
Cuối thế kỷ 19, phổ bức xạ vật đen đã được đo với độ chính xác cao, nhưng phân bố của những phép đo ở tần số cao chênh lệch đáng kể so với những tiên đoán bằng lý thuyết thời bấy giờ. Năm 1900, Max Planck bằng thực nghiệm đưa ra một công thức cho phổ quan sát được. Ông giả sử một hạt tích điện dao động trong một khoảng trống với bức xạ vật đen chỉ có thể thay đổi mức năng lượng của nó theo bước nhỏ E tỷ lệ thuận với tần số của sóng điện từ tương ứng.[7] Bằng kết quả thí nghiệm, ông tính được hằng số tỷ lệ này, và hằng số đó được đặt tên để vinh danh ông. Năm 1905, Albert Einstein xác định mức năng lượng tối thiểu, hay "lượng tử", của một sóng điện từ. Lượng tử ánh sáng có tính chất giống như một hạt không mang điện, và cuối cùng có tên gọi photon. Max Planck nhận Giải Nobel Vật lý năm 1918 cho "những đóng góp của ông cho sự tiến bộ của Vật lý với phát hiện lượng tử năng lượng của ông".