![cover image](https://wikiwandv2-19431.kxcdn.com/_next/image?url=https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/3/35/Himeji_Castle_The_Keep_Towers.jpg/640px-Himeji_Castle_The_Keep_Towers.jpg&w=640&q=50)
Danh sách bảo vật quốc gia Nhật Bản (tòa thành)
bài viết danh sách Wikimedia / From Wikipedia, the free encyclopedia
Thời kỳ Chiến Quốc Nhật Bản từ giữa thế kỷ thứ 15 đến đầu thế kỷ thứ 17 là thời kỳ của các chuyển biến xã hội, mưu mô chính trị, và gần như những cuộc xung đột quân sự liên tục ở Nhật Bản. Những lãnh chúa hùng mạnh được biết đến với hiệu daimyo, điển hình như Oda Nobunaga, Toyotomi Hideyoshi hay Tokugawa Ieyasu đều có tham vọng thống nhất Nhật Bản.[2] Trong thời Chiến Quốc, do chiến tranh triền miên, một số lượng lớn các công sự và tòa thành được xây dựng. Nguyên mẫu hình dạng của các tòa thành Nhật Bản là sản phẩm từ thời kỳ Momoyama và sơ kỳ Edo.[2]
![Một lâu đài màu trắng với một tháp lớn cao năm tầng và hai tháp nhỏ hơn, tất cả được xây dựng trên một nền đá.](http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/3/35/Himeji_Castle_The_Keep_Towers.jpg/640px-Himeji_Castle_The_Keep_Towers.jpg)
Một kỷ nguyên mới về xây dựng tòa thành được bắt đầu khi daimyo Nobunaga cho xây dựng Thành Azuchi từ năm 1576 đến năm 1579.[3] Những công sự trước đó thời Kamakura và Muromachi chỉ là những cấu trúc thô có quy mô lớn. Tuy nhiên, Thành Azuchi, một tòa thành được trang trí lộng lẫy và có tháp chính cao bảy tầng, trở thành nguyên mẫu cho những tòa thành được xây dựng trong thời kỳ này.[4][5] Phong cách của Thành Azuchi đánh dấu một sự thay đổi trong chức năng của tòa thành, từ một nơi mà chỉ đơn thuần là một pháo đài và đơn vị đồn trú dành cho quân đội đã trở thành một trung tâm văn hóa, chính trị và kinh tế. Những tòa thành theo phong cách tân thời hơn mang chức năng như nhà dành cho daimyo cùng gia đình và những thuộc hạ trung thành nhất của ông ta. Do chi phí xây dựng một công trình có cấu trúc xa hoa như vậy, những tòa thành mang phong cách Azuchi còn thể hiện sức mạnh và uy tín của các vị daimyo.[2][6] Những tòa thành mới này được xây dựng từ gỗ và thạch cao, và được nâng đỡ nhờ nền móng đá. Tòa tháp chính hay còn gọi là tenshu thường được đặt tại điểm cao nhất, xung quanh bao bọc bởi thành ngoại, tường thành, tháp canh nhỏ và hành lang đi lại.[7] Công trình được dùng để ở thường nằm ở vùng thành ngoại. Các daimyo điều hành công việc từ trong nội thành.[8]
Gần 100 tòa thành lớn được xây dựng trong khoảng thời gian từ năm 1596 đến 1615.[5] Đỉnh điểm của phong trào xây tòa thành xảy ra trong khoảng thời gian từ năm 1600 đến 1615. Năm 1600, Tokugawa Ieyasu đánh bại Gia tộc Toyotomi trong trận Sekigahara. Trong năm 1615, quân đội trung thành với nhà Toyotomi bị đánh bại hoàn toàn trong cuộc vây hãm Osaka.[2][9] Mạc phủ Tokugawa giới hạn số lượng tòa thành xuống còn một trong mỗi tỉnh; và hạ lệnh cấm khởi công tòa thành mới kể từ năm 1620.[2][9] Trong thời kỳ Minh Trị Duy tân cuối thế kỷ 19, các tòa thành đều ở trong tình trạng "hàng bỏ đi". Được xem là biểu tượng của giai cấp thống trị của chế độ cũ, nhiều tòa thành bị tháo dỡ để đem bán củi. Số khác thì bị phá huỷ do hỏa hoạn, động đất hay do bão. Chỉ có 12 tòa thành còn có donjon được xem là "nguyên bản".[4]
Thuật ngữ "Di tích quốc gia" bắt đầu được sử dụng ở Nhật Bản để biểu thị những di sản văn hoá từ năm 1897.[10] Định nghĩa và tiêu chuẩn đã thay đổi nhiều kể từ khi thuật ngữ này ra đời. Những cấu trúc tòa thành này tuân thủ theo định nghĩa ngày nay, và đã được xếp hạng là "di tích quốc gia" sau khi Đạo luật Bảo vệ Di sản văn hóa được thi hành vào ngày 9 tháng 6 năm 1951. Những hạng mục này do Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ lựa chọn dựa trên "giá trị lịch sử và nghệ thuật đặc biệt cao" của chúng.[11][12] Danh sách này trình bày chín mục di tích quốc gia từ năm tòa thành được xây dựng thời hậu kỳ Momoyama đến thời sơ kỳ Edo. Tuy nhiên, số lượng các cấu trúc thực sự là nhiều hơn vì trong vài trường hợp, nhiều cấu trúc được kết hợp lại với nhau để tạo thành một mục duy nhất.[chú 1][chú 2] Các cấu trúc được liệt kê bao gồm vọng lâu, tháp canh và hành lang.[12]