Bàng-uâ
From Wikipedia, the free encyclopedia
Bàng-uâ ( 平話 Bŏng-cô/Séng-sék; patois, colloquial[1]) sê cī siŏh ciáh guók-gă hĕ̤k-ciā dê-kṳ̆ câi-dê sāi gì ngṳ̄-ngiòng.
"Bàng-uâ" sê siŏh piĕng Bàng-uâ-cê ùng-ciŏng, buóh ché̤ṳ Háng-cê bēng-buōng "平話", dók cŭ-uái.
Cŭ-uái gái-siêu Mìng-dĕ̤ng gì Bàng-uâ, „Bàng-uâ“ gì gì-tă é-sé̤ṳ kī-dâe̤ng nṳ̄ ché̤ṳ „Bàng-uâ (gì-ngiê)“.
Bàng-uâ ciā sṳ̀ cê-méng siông é-sé̤ṳ sê „bàng-siòng gōng gì uâ“, ék-buăng sê câi-dê-nè̤ng gì mū-ngṳ̄ kēu-ngṳ̄, ng-sê diŏh cṳ̆-méng sāi gì.
Găk Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ dê-kṳ̆, Bàng-uâ ék-buăng ciŏng-muòng cī Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄.