Tâi-oân Ji̍t-pún sî-tāi ê hêng-chèng-khu
From Wikipedia, the free encyclopedia
Tâi-oân Ji̍t-pún sî-tāi ê hêng-chèng-khu, lóng-chóng le̍k-keng cha̍p pái keng-tōng. Ùi chi̍t khai-sí 1895 nî ê "saⁿ koān chi̍t thiaⁿ", it-ti̍t kàu chòe-āu 1926 nî ê "gō͘ chiu saⁿ thiaⁿ". Ta̍t-tit chù-ì ê sī, hām chêng kúi pái khu-ōe sio-pí, 1920 nî hit pái ê khu-ōe só͘ chhî-sio̍k ê sî-kan sī siōng-tn̂g ê, mā tī siong-tong thêng-tō͘ siōng éng-hióng liáu chiàn-āu Kok-bîn Chèng-hú tī Tâi-oân ê hêng-chèng khu-ōe.
Lēng-goā, tòe 1920 nî ê chiu-kūn sin tē-miâ kui-ōe kap hō-miâ, pō͘-hūn Tâi-oân ê kó͘-chá tē-miâ mā tòe i chò kái-piàn. Pí-lūn Táⁿ-káu kái chò Ko-hiông; A-kâu kái chò Pîn-tong; Sek-kháu kái chò Siông-san; Pang-kiô kái chò Pán-kiô; A-kong-tiàm kái chò Kong-san; Má-kiong kái chò Má-kong téng-téng, jî-chhiáⁿ to-sò͘ pó-liû kàu-taⁿ.