- The Road Not Taken
- Two roads diverged in a yellow wood,
- And sorry I could not travel both
- And be one traveler, long I stood
- And looked down one as far as I could
- To where it bent in the undergrowth;
-
- Then took the other, as just as fair,
- And having perhaps the better claim,
- Because it was grassy and wanted wear;
- Though as for that the passing there
- Had worn them really about the same,
-
- And both that morning equally lay
- In leaves no step had trodden black.
- Oh, I kept the first for another day!
- Yet knowing how way leads on to way,
- I doubted if I should ever come back.
-
- I shall be telling this with a sigh
- Somewhere ages and ages hence:
- Two roads diverged in a wood, and I—
- I took the one less traveled by,
- And that has made all the difference.
-
- Love and a Question
- A came to the door at eve,
- And he spoke the bridegroom fair.
- He bore a green-white stick in his hand,
- And, for all burden, care.
-
- He asked with the eyes more than the lips
- For a shelter for the night,
- And he turned and looked at the road afar
- Without a window light.
-
- The bridegroom came forth into the porch
- With, 'Let us look at the sky,
- And question what of the night to be,
- Stranger, you and I.'
-
- The woodbine leaves littered the yard,
- The woodbine berries were blue,
- Autumn, yes, winter was in the wind;
- 'Stranger, I wish I knew.'
-
- Within, the bride in the dusk alone
- Bent over the open fire,
- Her face rose-red with the glowing coal
- And the thought of the heart's desire.
-
- The bridegroom looked at the weary road,
- Yet saw but her within,
- And wished her heart in a case of gold
- And pinned with a silver pin.
-
- The bridegroom thought it little to give
- A dole of bread, a purse,
- A heartfelt prayer for the poor of God,
- Or for the rich a curse;
-
- But whether or not a man was asked
- To mar the love of two
- By harboring woe in the bridal house,
- The bridegroom wished he knew.
|
- Con đường chưa đi
- Con đường chia hai ngả giữa rừng thu
- Nhưng than ôi, đành phải theo một lối
- Tôi làm kẻ lữ hành phân vân mãi
- Đưa mắt nhìn xuống lối chạy về xa
- Tới khúc cong khuất sau lùm cây bụi.
-
- Tôi lựa chọn nẻo thứ hai sau đấy
- Có thể là còn hấp dẫn hơn kia
- Vì cỏ mọc đầy cần bước chân đi
- Mặc dù cả hai con đường nằm đấy
- Có vết mòn cả đường nọ, đường kia.
-
- Và hai con đường trong buổi sớm mai
- Lá phủ đầy, chưa có bàn chân bước
- Tôi dành ngả đầu tiên vào dịp khác
- Dù thâm tâm vẫn biết được sau này
- Quay trở lại, chắc gì còn có dịp.
-
- Tôi sẽ kể chuyện này trong tiếng nấc
- Rằng đâu đó rất nhiều năm về trước:
- Hai ngả đường chia lối ở trong rừng
- Tôi chọn con đường có ít bước chân
- Và điều đó đã làm nên khác biệt.
-
- Tình yêu và một câu hỏi
- Người xa lạ gõ cửa trong chiều vắng
- Đấy – ngôi nhà của một đôi uyên ương.
- Cây gậy của người có màu trắng và xanh
- Còn trong lòng một nỗi lo đè nặng.
-
- Người xa lạ bằng mắt nhiều hơn miệng
- Hỏi chàng rể cho nghỉ lại đêm này
- Đôi mắt người nhìn con đường xa xôi
- Những ánh lửa khắp nơi đều tắt ngấm.
-
- Và chàng rể liền bước ra ngoài cổng:
- "Ta hãy cùng nhau ngó vào bầu trời
- Có một câu hỏi cho anh và tôi
- Mà bầu trời đêm hãy còn giấu kín".
-
- Những chiếc lá của kim ngân rụng xuống
- Quả mọng kim ngân đang thẫm màu xanh
- Ngọn gió mùa thu như gió mùa đông
- "Người xa lạ, tôi đây mong biết lắm".
-
- Cô dâu một mình trong nhà im lặng
- Khát khao như bếp lửa trước mặt nàng
- Bếp lửa làm cho đôi má thêm hồng
- Và ý nghĩ - trong tim đầy ước muốn.
-
- Chàng rể ngó nhìn con đường xa vắng
- Nhưng nghĩ suy chỉ quanh quẩn bên nàng
- Mong giữ trái tim yêu trong lồng vàng
- Và chốt bạc đem chốt ngoài cửa đóng.
-
- Chàng rể nghĩ rằng hãy còn ít lắm
- Chia sẻ bánh mỳ, chia sẻ hầu bao
- Thành tâm cầu Chúa giúp cho người nghèo
- Hay trừng phạt kẻ giàu cho đích đáng.
-
- Và liệu có phải đấy là số phận
- Khách đến mang hạnh phúc cho hai người
- Hay tai họa sẽ đổ xuống đêm nay
- Thì câu trả lời chàng mong biết lắm.
-
- Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
|