Remove ads
hình thức tuyên truyền được trả phí hoặc không để thực hiện việc giới thiệu thông tin về sản phẩm, dịch vụ, công ty hay ý tưởng From Wikipedia, the free encyclopedia
Quảng cáo (tiếng Anh: Advertising) [1][2][3] là hình thức tuyên truyền được trả phí hoặc không để thực hiện việc giới thiệu thông tin về sản phẩm, dịch vụ, công ty hay ý tưởng, quảng cáo là hoạt động truyền thông phi trực tiếp giữa người với người mà trong đó người muốn truyền thông phải trả tiền cho các phương tiện truyền thông đại chúng để đưa thông tin đến thuyết phục hay tác động đến người nhận thông tin.
Vào thế kỷ 19, ngành xà phòng là một trong những ngành đầu tiên áp dụng các chiến dịch quảng cáo quy mô lớn.[4] Thomas J. Barratt được hãng xà phòng Pears tiên phong tuyển dụng vào vị trí quản lý thương hiệu - một vai trò hoàn toàn mới mẻ vào thời điểm đó. Không chỉ sáng tạo khẩu hiệu và hình ảnh quảng cáo, ông còn táo bạo mời Lillie Langtry trở thành gương mặt đại diện cho Pears. Đây là lần đầu tiên một người nổi tiếng được sử dụng để quảng bá cho một sản phẩm thương mại.[5] Quảng cáo hiện đại bắt nguồn từ những kỹ thuật được áp dụng lần đầu trong các chiến dịch quảng bá thuốc lá những năm 1920.[6][7] Điển hình nhất là các chiến dịch do Edward Bernays triển khai, người được xem là cha đẻ của ngành quảng cáo hiện đại theo phong cách "Đại lộ Madison" (Madison Avenue).[8][9][10][11]
Chi tiêu cho quảng cáo toàn cầu trong năm 2015 ước tính đạt 529,43 tỷ đô la Mỹ.[12][13] Năm 2017, các chuyên gia dự đoán quảng cáo trên truyền hình sẽ chiếm tỷ lệ cao nhất (40,4%) trong tổng ngân sách quảng cáo. Tiếp đến là quảng cáo kỹ thuật số (trên Internet) với 33,3%. Các phương tiện truyền thống như báo chí (9%), tạp chí (6,9%), quảng cáo ngoài trời (5,8%) và radio (4,3%) sẽ chiếm số lượng ít hơn.[13][14] Trên phạm vi toàn cầu, năm tập đoàn quảng cáo lớn nhất (hay còn gọi là "Big Five") bao gồm Omnicom, WPP, Publicis, Interpublic, và Dentsu.[15]
Theo các tài liệu còn ghi lại thì cha đẻ của hình thức quảng cáo là một người Ai Cập cổ. Ông đã dán tờ thông báo đầu tiên trên tường thành Thebes vào khoảng năm 3000 trước Công nguyên. [cần dẫn nguồn]
Vài thế kỷ sau đó, ở Hy Lạp hình thức thông báo này trở nên rất phổ biến khi các thông tin dành cho công chúng được vẽ lên các tấm bảng gỗ trưng bày ở quảng trường thành phố.
Nếu như các bảng quảng cáo đã phát triển nhanh sau sự ra đời của phương pháp (bức áp phích đầu tiên do Caxton, người Anh, in từ năm 1477), thì họa sĩ Pháp J.Chéret (1835-1932) lại là người phát minh ra hình thức quảng cáo hiện đại. Đó là tờ quảng cáo một buổi biểu diễn năm 1867, gồm một câu ngắn và một hình ảnh màu mè gây ấn tượng mạnh. Tuy nhiên, chính họa sĩ Ý L.Cappiello (1875-1942) mới là người đầu tiên thực sự đề cập tới áp phích quảng cáo với tấm biển quảng cáo kẹo chocolate "Klaus" của ông năm 1903
Quảng cáo được chuyển đi bằng nhiều phương tiện truyền thông khác nhau, như:
Mọi người đang ngày càng nỗ lực hơn trong việc bảo vệ quyền lợi của cộng đồng bằng cách đưa ra các quy định về nội dung và tác động của quảng cáo[16][17][18]. Nhiều quốc gia áp dụng các hạn chế đối với quảng cáo rượu, thuốc lá hoặc cờ bạc nhằm bảo vệ sức khỏe và an toàn cộng đồng.[19] Ngoài ra, một số vùng ở Châu Âu còn cấm hoàn toàn quảng cáo nhắm vào trẻ em[19]. Các quy định về quảng cáo rất chú trọng đến tính xác thực của thông tin sản phẩm. Do đó, quảng cáo cho các mặt hàng như thực phẩm và dược phẩm thường bị kiểm soát nghiêm ngặt hơn.[20]
Ở một số quốc gia, ngành công nghiệp quảng cáo ít chịu sự chi phối của luật pháp, mà chủ yếu dựa vào hệ thống tự điều chỉnh nội bộ.[20][21][22] Ngành quảng cáo tự đặt ra những quy tắc chung để đảm bảo các hoạt động quảng cáo luôn "hợp pháp, chuẩn mực, trung thực và đúng sự thật". Các quy tắc này được các nhà quảng cáo và đơn vị truyền thông cùng nhau thỏa thuận và tuân thủ. Để duy trì tính độc lập và khách quan, một số tổ chức tự quản được thành lập và hoạt động dựa trên nguồn tài trợ từ ngành quảng cáo. Ví dụ điển hình là Cơ quan Tiêu chuẩn Quảng cáo (ASA) ở Vương quốc Anh.[23]
Ở Vương quốc Anh, hệ thống Quy hoạch Đô thị và Quận chịu trách nhiệm quản lý hầu hết các hình thức quảng cáo ngoài trời, bao gồm cả biển quảng cáo[24][25][26]. Việc trưng bày quảng cáo mà không có sự đồng ý của Cơ quan Quy hoạch được coi là hành vi phạm tội và có thể bị phạt tới £2.500 cho mỗi lần vi phạm.[27] Nhiều cộng đồng tại Mỹ cho rằng quảng cáo ngoài trời gây ảnh hưởng tiêu cực đến cảnh quan đô thị.[28][29][30] Ngay từ những năm 1960, đã có những nỗ lực nhằm cấm loại hình quảng cáo này ở các vùng quê.[31] Một số thành phố như São Paulo (Brazil) đã cấm hoàn toàn[32], trong khi Luân Đôn (Anh) áp dụng luật riêng để kiểm soát chặt chẽ.
Nhiều quốc gia áp dụng luật hạn chế ngôn ngữ trong quảng cáo. Tuy nhiên, các nhà quảng cáo không ngừng tìm cách "lách luật" để né tránh quy định.[33] Ví dụ điển hình là ở Pháp, để đối phó với Điều 120 của Luật Toubon năm 1994 hạn chế sử dụng tiếng Anh, một số nhà quảng cáo in đậm từ tiếng Anh và in phần dịch tiếng Pháp rất nhỏ.[34]
Việc hiển thị thông tin giá cả trong quảng cáo là vấn đề được nhiều chính phủ quan tâm. Mỗi quốc gia có quy định riêng về việc bao gồm hay tách biệt thuế trong giá quảng cáo. Tại Hoa Kỳ, doanh nghiệp thường chỉ đề cập đến sự tồn tại của thuế và số tiền cụ thể sẽ được thông báo ở giai đoạn sau của giao dịch.[35] Ở Canada và New Zealand, cho phép liệt kê thuế thành các mục riêng biệt, miễn là được báo giá trước.[36][37] Hầu hết các quốc gia khác yêu cầu giá quảng cáo phải bao gồm tất cả các loại thuế hiện hành. Việc này giúp khách hàng dễ dàng biết được tổng số tiền họ cần phải thanh toán.[38][39][40]
Seamless Wikipedia browsing. On steroids.
Every time you click a link to Wikipedia, Wiktionary or Wikiquote in your browser's search results, it will show the modern Wikiwand interface.
Wikiwand extension is a five stars, simple, with minimum permission required to keep your browsing private, safe and transparent.