Thuyết thông linh
From Wikipedia, the free encyclopedia
Thuyết thông linh hay còn gọi là học thuyết Thông linh luận (tiếng Anh: Spiritism; tiếng Pháp: Spiritisme; tiếng Bồ Đào Nha: Espiritismo) là một học thuyết luân hồi tái sinh được hình thành ở Pháp vào giữa thế kỷ XIX do nhà giáo Allan Kardec với bút danh Hippolyte Léon Denizard Rivail sáng lập nên. Thuyết thông linh giải thích từ góc độ Cơ Đốc giáo[1][2] về chu kỳ mà một linh hồn được cho là quay trở lại tồn tại vật chất sau cái chết sinh học của cơ thể trước đây mà linh hồn này cư trú, cũng như quá trình tiến hóa mà linh hồn trải qua trong quá trình này. Khái niệm linh hồn bất tử này cũng tương tác với các quan niệm triết học và khoa học về mối quan hệ giữa vật chất và đạo đức[3].
Thuyết thông linh nổi lên như một phong trào tôn giáo mới[3][4] xuất phát từ Thuyết duy linh (Spiritualism) khi những quan niệm và thực hành liên quan đến giao tiếp tâm linh đã phổ biến khắp Bắc Mỹ và Châu Âu kể từ những năm 1850[3]. Các khái niệm và thuật ngữ đáng chú ý trong thuyết thông linh có thể kể đến như: Các hiện tượng siêu linh (Psychic phenomena), Thị kiến thông linh (Spiristic visions) là hiện tượng tự thấy khải tượng siêu nhiên ở một số người, nói trong lúc xuất hồn (Excursions of the spyche), Thuật hiện biến (Materializations), Cơ ly (Tumbler moving). Ngày nay, để truyền bá giáo điều thì những tín nhân thuyết Thông linh còn thiết lập những Trung tâm thông linh (Spiritist centre) hay còn gọi là Hiệp hội thông linh (Spiritist society) là đơn vị tổ chức cơ bản của những tín nhân Thuyết thông linh.