Tôma Aquinô
tu sĩ, linh mục Đa Minh người Ý / From Wikipedia, the free encyclopedia
Thomas Aquinas (tiếng Ý: Tommaso d'Aquino, tiếng Latinh và tiếng Anh: Thomas Aquinas) (1225-1274), cũng phiên âm là Tômát Đacanh từ tiếng Pháp Thomas d'Aquin, là một tu sỹ, linh mục dòng Đa Minh người Ý[3][4] và là một nhà thần học và triết học có nhiều ảnh hưởng trong truyền thống chủ nghĩa kinh viện mà trong lĩnh vực này ông cũng được gọi là "Doctor Angelicus" và "Doctor Communis".[5] Tôma sinh ra tại lâu đài của cha mình: lâu đài Roccasecea, thuộc lãnh thổ Napoli. Phần tên "Aquinas" của tên ông là từ tên của vùng đất Aquino, vốn thuộc về gia đình ông cho đến năm 1137.
Thánh Thomas Aquinas OP | |
---|---|
Tu sỹ, linh mục Tiến sĩ Hội thánh | |
Sinh | 28 tháng 1, 1225[1] Roccasecca, Vương quốc Sicilia |
Mất | 7 tháng 3, 1274[1] Fossanova, Lãnh thổ Giáo hoàng |
Tôn kính | Công giáo Rôma Anh giáo Lutheran |
Tuyên thánh | 18 tháng 7, 1323, Avignon, Lãnh thổ Giáo hoàng bởi Giáo hoàng Gioan XXII |
Đền chính | fr:Ensemble conventuel des Jacobins, Toulouse, Pháp |
Lễ kính | 28 tháng 1 (7 tháng 3, trước năm 1969) |
Biểu trưng | Cuốn Summa theologiae (Tổng luận Thần học), mô hình giáo đường, hình mặt trời trên ngực áo thầy dòng Đa Minh |
Quan thầy của | Học thuật; chống bão; chống sét; nhà hộ giáo; Aquino, Falerna và Belcastro, Italia; người bán sách; các học viện, trường học và viện đại học Công giáo; học tập; thợ bút chì; nhà triết học; nhà xuất bản; học giả; sinh viên; nhà thần học[2] |
Thomas Aquinas | |
---|---|
Thời kỳ | Triết học Trung Cổ |
Vùng | Triết học phương Tây |
Trường phái | Chủ nghĩa kinh viện, sáng lập chủ nghĩa Thomas |
Đối tượng chính | Siêu hình học, Thần học, Logic, Tâm trí, Nhận thức luận, Luân lý học, Triết học chính trị |
Tư tưởng nổi bật | Quinquae viae, Nguyên tắc hiệu quả kép |
Ảnh hưởng bởi
| |
Ảnh hưởng tới
| |
Thomas là người đề xướng quan trọng nhất của thần học tự nhiên, và là cha đẻ của học thuyết Thomas. Ông có ảnh hưởng đáng kể trong tư tưởng phương Tây, và nhiều triết học hiện đại đã được hình thành trong quá trình phát triển hoặc phản đối ý tưởng của ông, đặc biệt là trong các lĩnh vực đạo đức, luật tự nhiên, siêu hình học, và lý luận chính trị. Không giống như nhiều trường phái trong Giáo hội thời gian đó,[6] Thomas chấp nhận một số ý tưởng do Aristotle đưa ra - người mà ông gọi là "vị Triết gia" - và ông đã cố gắng kết hợp triết học Aristotle với các nguyên tắc của Kitô giáo.[7] Các tác phẩm của ông được biết đến nhiều nhất là Summa Theologica (Tổng luận thần học) và Summa contra Gentiles (Tổng luận chống lại dân ngoại). Bình luận của ông về Kinh Thánh và Aristotle là một phần quan trọng trong các tác phẩm của ông. Hơn nữa, ông còn nổi bật với những bài thánh ca Thánh Thể của mình, chúng đã trở thành một phần của phụng vụ Giáo hội.[8]