Thiên đỉnh
From Wikipedia, the free encyclopedia
Bài này viết về thuật ngữ thiên văn học. Đối với các định nghĩa khác, xem Thiên đỉnh (định hướng).
Trong thiên văn học, thiên đỉnh (gốc chữ Hán: 天頂) được hiểu nôm na là điểm trên bầu trời thẳng đỉnh đầu người quan sát. Chính xác hơn, các cách định nghĩa sau đều tương đương:
- Nó là điểm có độ cao bằng +90 độ.
- Nó là cực đỉnh của hệ tọa độ chân trời.
- Nó là điểm cắt giữa thiên cầu và đường nối từ tâm Trái Đất qua vị trí người quan sát trên bề mặt Trái Đất.