Maximiliano I của México
Hoàng đế México / From Wikipedia, the free encyclopedia
Maximiliano I của México (tiếng Đức: Ferdinand Maximilian Joseph Maria von Habsburg-Lothringen; tiếng Tây Ban Nha: Fernando Maximiliano José María de Habsburgo-Lorena; 6 tháng 7 năm 1832 - 19 tháng 6 năm 1867) là một hoàng tử người Áo thuộc Vương tộc Habsburg-Lothringen, ông lên ngôi và trở thành vị hoàng đế duy nhất của Đệ Nhị Đế chế México, tại vị từ tháng 10/04/1864 cho đến khi bị hành quyết bởi phe Cộng hoà vào ngày 19/06/1867. Maximilian là em trai của Hoàng đế Franz Joseph I của Áo. Trước khi tiếp nhận ngôi vị hoàng đế Mexico, ông là một vị tổng tư lệnh xuất sắc của Hải quân Đế quốc Áo-Hung.
Maximiliano I của México | |||||
---|---|---|---|---|---|
k. 1865 | |||||
Hoàng đế México | |||||
Tại vị | 10 tháng 4 năm 1864 – 19 tháng 6 năm 1867[1] | ||||
Thủ tướng | Xem danh sách
José Lacunza
Teodosio Lares Santiago Vidaurri | ||||
Tiền nhiệm | Agustin I của Mexico | ||||
Kế nhiệm | Agustin de Iturbide[2] (disputed) | ||||
Nguyên thủ quốc gia của Mexico | |||||
In office | 10 tháng 4 năm 1864 – 19 tháng 6 năm 1867 | ||||
Tiền nhiệm | Benito Juárez (Tổng thống Mexico) | ||||
Kế nhiệm | Benito Juárez (Tổng thống Mexico) | ||||
Phó vương Lombardy–Venetia | |||||
In office | 6 tháng 9 năm 1857 – 20 tháng 4 năm 1859 | ||||
Monarch | |||||
Tiền nhiệm | Josef Radetzky (Toàn quyền) | ||||
Kế nhiệm | Ferenc Gyulay (Toàn quyền) | ||||
Thông tin chung | |||||
Sinh | (1832-07-06)6 tháng 7 năm 1832 Cung điện Schönbrunn, Vienna, Đế quốc Áo | ||||
Mất | 19 tháng 6 năm 1867(1867-06-19) (34 tuổi) Cerro de las Campanas, Santiago de Querétaro, Đế chế Mexico | ||||
An táng | 18 tháng 1 năm 1868 Hầm mộ Hoàng gia, Vienna, Áo | ||||
Phối ngẫu | |||||
| |||||
Hoàng tộc | Habsburg-Lorraine | ||||
Thân phụ | Franz Karl của Áo | ||||
Thân mẫu | Sophie Friederike của Bayern | ||||
Tôn giáo | Công giáo La Mã | ||||
Chữ ký |
Đệ Nhị Đế chế Pháp, cùng với Tây Ban Nha và Vương quốc Anh, đã đưa quân đến Mexico vào mùa đông năm 1861 để gây áp lực buộc chính phủ Mexico phải thanh toán các khoản nợ mà họ đã vay của 3 đế quốc này. Sau một năm thì Tây Ban Nha và Anh cho rút quân khi đạt được một số thoả thuận với chính phủ Mexico, trong khi đó Napoleon III của Pháp thì có những toan tính nhiều hơn bằng cách đưa Maximilian lên ngai vàng Mexico, lập ra Đế chế Mexico thứ hai. Với sự hỗ trợ của quân đội Pháp và các nhóm ủng hộ chế độ quân chủ của Đảng Bảo thủ thù địch với chính quyền Đảng Tự do của Tổng thống Benito Juárez, Maximilian tiếp nhận ngai vàng của Mexico vào ngày 10/04/1864.[3]
Việc nắm giữ quyền lực của Maximilian ở Mexico đã bị lung lay ngay từ đầu. Thay vì ban hành các chính sách trao lại quyền lực cho những người bảo thủ Mexico, Maximilian lại tìm cách thực hiện các chính sách tự do, khiến ông mất đi những người ủng hộ bảo thủ trong nước. Trên bình diện quốc tế, tính hợp pháp của ông với tư cách là người cai trị Mexico bị nghi ngờ vì Hoa Kỳ tiếp tục công nhận Benito Juárez là nguyên thủ quốc gia hợp pháp thay vì Hoàng đế Maximilian. Hoa Kỳ coi cuộc xâm lược của Pháp là vi phạm Học thuyết Monroe, nhưng Hoa Kỳ không thể can thiệp về mặt chính trị do Nội chiến Hoa Kỳ (1861–1865). Khi Nội chiến Hoa Kỳ kết thúc vào năm 1865, Hoa Kỳ bắt đầu cung cấp viện trợ vật chất cho lực lượng cộng hòa của Juárez. Trước sự quan tâm mới của Hoa Kỳ trong việc thực thi Học thuyết Monroe, theo lệnh của Napoléon III, quân đội Pháp bắt đầu rút khỏi Mexico vào năm 1866. Không có sự ủng hộ của quần chúng và các lực lượng cộng hòa đang lên cao, chế độ quân chủ của Maximilian sụp đổ. Maximilian bị bắt ở Querétaro. Ông bị chính phủ Cộng hòa xét xử và hành quyết cùng với các tướng Miguel Miramón, cựu Tổng thống México và Tomás Mejía Camacho vào tháng 6 năm 1867.[4] Cái chết của ông đánh dấu sự kết thúc của chế độ quân chủ như một thế lực lớn ở Mexico. Khi đánh giá lại thời kỳ cai trị ngắn ngủi của mình, ông được miêu tả trong lịch sử Mexico ít hơn với tư cách là nhân vật phản diện trong lịch sử dân tộc, cộng hòa mà nhiều hơn với tư cách là một người theo chủ nghĩa tự do ở Mexico, cùng với các Tổng thống Cộng hòa Juárez, Sebastián Lerdo de Tejada và Porfirio Díaz.[5]