George II của Anh
Quốc vương thứ 3 của Vương quốc Anh (1727–1760) / From Wikipedia, the free encyclopedia
George II của Vương quốc Liên hiệp Anh (George Augustus, tiếng Đức: Georg II. August, 30 tháng 10 hoặc 9 tháng 11 năm 1683 – 25 tháng 10 năm 1760) là Quốc vương Liên hiệp Anh và Ireland, Công tước xứ Brunswick-Lüneburg (Hannover), và Hoàng thân - Tuyển hầu của Thánh chế La Mã từ ngày 11 tháng 6 năm 1727 cho đến khi ông tạ thế vào năm 1760.
George II Georg II. August | |||||
---|---|---|---|---|---|
Chân dung Vua George II được vẽ bởi Charles Jervas | |||||
Quốc vương Đại Anh và Ireland, Tuyển hầu tước xứ Hannover | |||||
Tại vị | 11 tháng 6 năm 1727 – 25 tháng 10 năm 1760 33 năm, 136 ngày | ||||
Tiền nhiệm | George I | ||||
Kế nhiệm | George III | ||||
Thông tin chung | |||||
Sinh | (1683-11-10)10 tháng 11 năm 1683 Cung điện Herrenhause, Hanover | ||||
Mất | 25 tháng 10 năm 1760(1760-10-25) (76 tuổi) Cung điện Kensington, Luân Đôn | ||||
An táng | 11 tháng 11 năm 1760 Westminster Abbey, Luân Đôn | ||||
Phối ngẫu | Caroline xứ Ansbach | ||||
Hậu duệ |
| ||||
| |||||
Hoàng tộc | Nhà Hannover | ||||
Hoàng gia ca | God Save the King | ||||
Thân phụ | George I của Anh | ||||
Thân mẫu | Sophia Dorothea xứ Celle | ||||
Tôn giáo | Anh giáo |
George là vị vua cuối cùng cho đến thời điểm hiện nay của nước Anh sinh ra bên ngoài đảo Anh. Nơi ông trải qua những năm tháng đầu đời là miền bắc nước Đức. Năm 1701, bà nội của ông là Sophie của Hannover, đã trở thành người đứng thứ hai trong danh sách thừa kế sau vụ việc 50 người Công giáo có quan hệ huyết thống với hoàng tộc gần hơn bà bị loại khỏi danh sách vì lý do tôn giáo. Sau cái chết của Sophia và Anne I của Anh, năm 1714, cha ông George I, Tuyển hầu tước Hannover, thừa kế ngai vàng Anh. Trong những năm đầu tiên của triều đại của cha mình, George có mâu thuẫn với nhà vua và qua lại với các chính trị gia đảng đối lập, cho đến khi họ tái gia nhập đảng cầm quyền vào năm 1720.
Lên ngôi vua từ năm 1727, George không có nhiều ảnh hưởng quyết định đối với chính sách đối nội của Anh, vì ông là một vị vua lập hiến, và quyền lực thực sự nằm trong tay Nghị viện Anh. Nhưng với tư cách Tuyển hầu, ông cũng dành 12 mùa hạ ở Hanover và nắm quyền cai trị trực tiếp đối với vùng lãnh thổ này. Mâu thuẫn giữa ông và con trai trưởng, Frederick, Thân vương xứ Wales cực kì gay gắt khi Frederick đứng về phía phe đối lập trong quốc hội, tương tự như quan hệ giữa ông và vua cha khi trước. George II tham dự trận Dettingen năm 1743 và ông là vị vua Anh cuối cùng thân chinh trong một trận chiến. Năm 1745, những người ủng hộ vương triều Stuart, đứng đầu là kẻ đòi ngôi theo đạo Công giáo, James Francis Edward Stuart và con trai ông là là Charles Edward Stuart đã thất bại trong âm mưu truất phế George II, đấy cũng là cuộc nổi dậy cuối cùng của phái Jacobite. Frederick bất ngờ qua đời năm 1751, chín năm trước cái chết của nhà vua, và người kế vị ông là con trai trưởng của Frederick, George.
Trong khoảng hai thế kỷ sau cái chết của George II, các sử gia có xu hướng nhìn nhận ông với thái độ khinh thị, chỉ trích việc ông có nhiều tình nhân, hay nổi cáu và thô lỗ. Về sau, hầu hết các học giả đã đánh giá lại di sản của ông và kết luận rằng ông đã có ảnh hưởng quan trọng trong chính sách ngoại giao và quân sự.
Cũng như vợ là Vuơng hậu Caroline George II cũng được nhớ đến là cha của Frederick, Thân vương xứ Wales và là ông nội của Vua George III.