![cover image](https://wikiwandv2-19431.kxcdn.com/_next/image?url=https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/d/d2/Human_carbonic_anhydrase_II_PDB%253D6LUX.png/640px-Human_carbonic_anhydrase_II_PDB%253D6LUX.png&w=640&q=50)
Khoáng chất (dinh dưỡng)
From Wikipedia, the free encyclopedia
Trong khái niệm dinh dưỡng, khoáng chất là một nguyên tố hóa học. Một số "khoáng chất" rất cần thiết cho sự sống của các sinh vật, nhưng hầu hết thì không.[1][2][3]
![Thumb image](http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/d/d2/Human_carbonic_anhydrase_II_PDB%3D6LUX.png/640px-Human_carbonic_anhydrase_II_PDB%3D6LUX.png)
Khoáng chất là một trong 4 nhóm chất dinh dưỡng thiết yếu; những loại còn lại là vitamin, axit béo thiết yếu và axit amin thiết yếu.[4] Năm khoáng chất chính trong cơ thể con người là canxi, phốt pho, kali, natri và magiê.[2] Các nguyên tố còn lại được gọi là "nguyên tố vi lượng". Các nguyên tố vi lượng thường được chấp nhận là sắt, clo, coban, đồng, kẽm, mangan, molypden, iốt và selen;[5] có một số bằng chứng cho thấy có thể có nhiều hơn nữa.
Bốn nguyên tố chiếm 96% trọng lượng cơ thể con người: carbon, hydro, oxy và nitơ (CHON). Những yếu tố này thường không có trong danh sách các khoáng chất dinh dưỡng. Đôi khi chúng được gọi là khoáng chất đa lượng. Các khoáng chất phụ (còn gọi là nguyên tố vi lượng) chiếm phần còn lại và thường là trọng tâm của các cuộc thảo luận về khoáng chất trong chế độ ăn uống.
Thực vật hấp thu được khoáng chất từ đất.[6] Động vật ăn thực vật, do đó vận chuyển các khoáng chất lên chuỗi thức ăn. Các sinh vật lớn hơn cũng có thể tiêu thụ đất (geophagia). Geophagia còn được gọi là geophagy là hành vi ăn đất có chủ đích hoặc các chất giống đất như đất sét, phấn hoặc ụ mối) hoặc sử dụng các nguồn khoáng sản bằng cách liếm đá muối để thu được khoáng chất. Liếm khoáng chất là hành vi mà các động vật có thể tới khu vực cụ thể có đá khoáng, liếm để hấp thục các chất dinh dưỡng khoáng thiết yếu từ lượng muối và các khoáng chất khác. Liếm khoáng chất có thể xảy ra ở động vật trong tự nhiên hoặc nhân tạo.
Cuối cùng, mặc dù khoáng chất và các nguyên tố đồng nghĩa với nhau theo nhiều cách, nhưng khoáng chất chỉ có giá trị sinh học ở mức độ chúng có thể được hấp thụ. Để được hấp thụ, các khoáng chất phải hòa tan hoặc dễ dàng chiết xuất bởi sinh vật tiêu thụ. Ví dụ, molypden là một khoáng chất thiết yếu, nhưng molypden kim loại không có lợi ích về mặt dinh dưỡng. Nhiều molybdat là nguồn molypden.